Ánh mắt đám Vương Kiếm nhìn Mạc Phàm thay đổi hơn nhiều.
Có hâm mộ, lại có hối hận.
Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử từ Hạ giới tới, vừa tới Tu Chân giới không lâu, vậy mà có quan hệ với Nam Cung gia.
Mà vừa rồi bọn họ còn xa lánh Mạc Phàm.
Lúc này chỉ cần một câu của Mạc Phàm, có lẽ bọn họ không đi đóng quân ở Chu Tước Trấn, nhưng chắc chắn sẽ bị phái đi trấn nhỏ khác.
Vẻ mặt Mộ Dung Yến thì ngẩn ra, sắc mặt khó coi tới cực hạn.
Ông ta vốn định đánh cược lần cuối, ít nhất có cơ hội lấy lại hải tuyển của Thần Nông Tông, không ngờ không lấy được danh ngạch, còn đắc tội Nam Cung gia, ngay cả hi vọng trở về Viêm Dương Thành cũng mất đi.
Phương Văn Viễn nheo mắt, lạnh giọng hỏi.
Mộ Dung Yến lập tức cúi đầu, cho dù trong lòng không cam chịu, nhưng không dám nói chữ “không”.
Tuy gia tộc ông ta là gia tộc nhánh của Ngạo Nhật Sơn Tông, nhưng Phương Văn Viễn không chỉ là cao thủ Hóa Thần kỳ, còn là người của Quân Đình.
Phương Văn Viễn có đủ quyền lợi sai khiến ông ta, cho dù giết ông ta, cùng lắm Ngạo Nhật Sơn Tông chỉ nói được chút công đạo, không thể làm gì Phương Văn Viễn, huống chi sau lưng Phương Văn Viễn là Nam Cung gia.
Nhưng Mộ Dung gia bọn họ phải trấn thủ Chu Tước Trấn vĩnh viễn, ông ta thật sự không cam tâm.
Lúc ông ta do dự, ánh mắt liếc thấy Mộ Dung Phi gần đó, trước mắt ông ta lập tức sáng lên, vội vàng truyền âm cho Mộ Dung Phi.
Lúc này muốn đả động tới Phương Văn Viễn là không có khả năng, nhưng hai ngày nay ông ta luôn bảo Mộ Dung Phi tiếp cận Nam Cung Thanh, nếu có thể đả động tới Nam Cung Thanh, chuyện này sẽ có chuyển cơ rồi.
Mộ Dung Phi nhíu mày, nói với vẻ chân thành:
ầ ố ế ố ấ ấ ể ồ- Nam Cung cô nương, lần này là chúng tôi mạo phạm Mạc công tử, nhưng chúng tôi không cố ý mạo phạm uy áp của Nam Cung gia, mong Nam Cung cô nương cho Mộ Dung gia chúng tôi một cơ hội, nếu muốn trấn thủ Chu Tước Trấn, để mình ta đi là được rồi.
Nam Cung Thanh nhíu mày, trên mặt lộ vẻ lúng túng.
Mộ Dung Phi cố ý tiếp cận cô, cô có biết, cô không có hảo cảm gì với Mộ Dung Phi, nhưng không nói tới chán ghét.
Theo ý cô, quả thật trừng phạt như vậy hơi nghiêm trọng.
Nhưng mà?
Không đợi Nam Cung Thanh mở miệng, Nam Cung Ly hừ lạnh một tiếng.
Nam Cung Thanh còn nhỏ tuổi nên không nhìn ra, nhưng ông ta sống mấy trăm năm sao có thể không nhìn ra kỹ xảo của cha con Mộ Dung?
Dám có ý đồ với cháu gái ông ta, đúng là chán sống.
Nam Cung Ly mới nói xong, sắc mặt cha con Mộ Dung thay đổi.
Nhưng không đợi Nam Cung Ly ra tay, Phương Văn Viễn hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo lên, Mộ Dung Phi lập tức bay ra ngoài như tên rời cung, biến mất trong rừng rậm phía xa.
Phương Văn Viễn trầm giọng hỏi.
Mộ Dung Yến ủ rũ, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng khi chèn ép Mạnh Hữu Vi.
Phương Văn Viễn gật đầu, dời mắt nhìn Mạnh Hữu Vi ở bên cạnh.
Ông ta thân là tu sĩ Hóa Thần tọa trấn ở Viêm Dương Thành, tuy bình thường không thích tham gia vào chuyện lục đục nhau, nhưng mọi chuyện ở Viêm Dương Thành đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.
Ông ta trục xuất Mộ Dung, rất có lợi với Mạnh Hữu Vi, chắc chắn Mạnh Hữu Vi sẽ không từ chối.
Mạnh Hữu Vi bất hỉ bất bi nói.
Phương Văn Viễn khẽ gật đầu, nói.
Mạnh Hữu Vi đáp.
Trong mắt Phương Văn Viễn lóe lên ánh sáng lạnh, nhìn lướt qua những người khác hỏi.
Ánh mắt đến chỗ nào, mọi người đều vội vàng lắc đầu.
Lúc này Phương Văn Viễn mới bỏ qua, cười bất đắc dĩ với Nam Cung Ly.
Lão Ly, trừng phạt như vậy khiến các ngươi hài lòng chưa?
Ngươi hỏi cháu gái ta ấy.
Nam Cung Ly làm bộ như đang sưởi nắng nói.
Phương Văn Viễn lắc đầu, vẻ mặt vô cùng thân thiết nói.
Nam Cung Thanh nghĩ một lát nói.
Phương Văn Viễn hỏi.
Mạnh Hữu Vi lấy một khối lệnh bài bạch ngọc ra, đưa cho Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn thoáng qua lệnh bài, trong mắt hiện lên chút cảm xúc.
Kiểu dáng của lệnh bài này, quả thực là phong cách của Thần Nông Tông.
Tuy trải qua chút trắc trở, nhưng cuối cùng cũng tới tay, có thứ này, con đường sau này của hắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng nói thì nói vậy, hắn cũng nợ Nam Cung Thanh một ân tình.
Mạnh Hữu Vi nói tiếp.
Mạc Phàm nghĩ một lát đáp.
Hắn vừa tới Viêm Dương Thành, còn có không ít nghi ngờ muốn biết, vẫn nên đi tìm Mạnh Vô Kỳ thì hơn.
Nam Cung Thanh nghe Mạc Phàm nói, vội nói.
Nam Cung Thanh mới mở miệng, Nam Cung Ly nhíu chặt mày.
Nam Cung Ly ho khan một tiếng, nói.
Chỉ vì gặp Mạc Phàm, Nam Cung Thanh không chỉ kéo ông ta ở Viêm Dương Thành đợi hai ngày, bây giờ xem ra còn không muốn đi.
Nam Cung Thanh tò mò hỏi.
Nam Cung Ly không biết nói gì, nhấc chân biến mất tại chỗ.
Phương Văn Viễn thấy Nam Cung Ly rời đi thì kinh ngạc, không nhịn được bật cười.
Ông ta nói xong, cũng biến mất theo sau Nam Cung Ly.
Mạnh Hữu Vi mỉm cười, nhìn về phía Mạc Phàm nói tiếp.
Mạc Phàm cũng không từ chối, hắn gật đầu nói.
Xem ra không chỉ có phương pháp tiến vào Thần Nông Tông, hắn còn không cần đợi mấy năm mới tới tổng tuyển cử trăm năm.
Ngoài ra cũng có một trong những dược liệu giải độc cho Tiểu Vũ, kế tiếp nên nghĩ biện pháp thông qua hải tuyển.