Tiếng chuông chùa đầu tiên vang lên kéo Hiểu Linh về thực tại. Cô dừng bút, bê chiếc đèn ra bàn nước, khẽ mở cửa chính để không khí giao thừa ùa vào nhà. Cái lạnh ngọt của Tết cùng chút mưa bụi phả thẳng vào người khiến Hiểu Linh tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô hít sâu một hơi cảm nhận cái không khí đặc biệt ấy. Tiếng chuông chùa xa xa vẫn chậm rãi vang lên từng nhịp, từng nhịp như thấm vào lòng người sự an định.
Hiểu Linh nhẹ đi tới giường thấy Tiểu Đông vẫn ngủ say thì khẽ cười, kéo chăn lại cho hắn. Cô chỉnh lại trang phục, đi tới gian thờ thắp hương lên bàn ông Công ông Táo, gia tiên Phạm gia rồi gia tiên Nguyễn gia. Hai tay chắp lại thành kính lầm rấm khấn bài lễ giao thừa. Xong mỗi bàn, cô cầm lên chiếc đĩa nhỏ với hai đồng xu tung lên. Ngay lần đầu tiên liền có được sự chấp thuận của những người đã khuất thật sự là suôn sẻ cả năm.
Thắp hương xong xuôi, Hiểu Linh nhẹ nhàng đi ra ngoài. Ánh mắt liếc nhìn gian nhà dưới đã tối đèn từ lâu. Tiếng pháo từ đâu đó nổ đì đùng, nhưng âm thanh không quá gần nhà cô, có lẽ từ phía đầu làng, nơi nhà Lý trưởng và các vị Hương quản tọa lạc. Rốt cuộc Hiểu Linh cũng nhận ra sự khác biệt rõ ràng nhất trong đêm giao thừa ở nơi này và quê nhà. Nơi này nhà giàu liền có thể đốt pháo một chút cho không gian sôi động. Nhưng nhìn chung đêm giao thừa ánh đèn le lói từ các ngôi nhà vẫn không đủ thắp sáng cho không gian tĩnh mịch. Phạm gia ở ngoài rìa làng lại càng có vẻ cô quạnh hơn nhiều. Hôm chợ Tết Hiểu Linh có nhìn thấy bán pháo nhưng từ nhỏ đến lớn không nghịch pháo lại cũng biết thứ này có phần nguy hiểm với trẻ nhỏ nên cô không cho phép mua về. Hơn nữa đêm nay chỉ mình cô thức đón giao thừa, đốt pháo là không cần thiết.
Hiểu Linh ra ngoài dạo một vòng rồi quay trở về. Cô đồng Trịnh nói năm nay cô hợp tuổi xông đất xông nhà nên nhân lúc giao thừa chưa có ai đi chơi, Hiểu Linh tự mình làm luôn. Phong tục nơi quê nhà cô cũng vậy, rất coi trọng tuổi xông đất đầu năm. Nhiều nhà còn đặc biệt dặn dò người hợp tuổi tới để xông đất đêm giao thừa. Người được dặn thường là rất thân thiết trong nhà mới vậy. Sáng mùng một Tết đi chơi, câu nói đùa thường gặp chính là:
Chủ nhà đương nhiên không có chuyện đuổi người đến chơi về. Nhưng nếu tuổi xông đất không hợp, năm ấy gia chủ có điều không may cũng khiến người tới xông đất có phần áy náy.
Hiểu Linh từ cổng đi vào đã nhìn thấy ba bóng người đứng chờ ngoài nhà chính. Vừa thoáng qua cô liền biết là ai nhưng vẫn có phần ngạc nhiên hỏi:
Ba cha con Phan gia thấy Hiểu Linh đã trở lại thì xoay người đối diện cô vái chào, Phan Nhân lên tiếng:
Hiểu Linh cười cười đáp lại:
Ba cha con Phan gia lại chắp tay lạy Hiểu Linh. Phan Nguyễn run giọng đáp:
Hiểu Linh khẽ gật đầu nói:
Mấy túi tiền mừng tuổi Tết cho Phan gia, Hiểu Linh đã chuẩn bị hết đưa cho Tiểu Đông giữ, nhưng giờ gặp ở đây chẳng nhẽ lại không mừng tuổi bọn hắn thì có chút kỳ cục. Cô đưa tay vào túi thấy có mấy văn tiền lẻ thì nhẹ cười nói tiếp:
Phan Nguyễn vội vã xua tay:
Thái độ của Phan gia khiến Hiểu Linh vô cùng hài lòng. Vốn ban đầu là có chút mất tự nhiên khi phải mừng tuổi giờ này cho bọn họ nhưng bây giờ Hiểu Linh lại thấy, chỉ là vài văn tiền mà thôi, nếu thêm chút này khiến Phan gia nhất mực trung thành với nhà cô thì quá lời rồi. Cô cầm lấy một nắm tiền xu trong túi, kéo tay Phan Nhân rồi thả vào tay nàng nói:
Nói rồi, cô nhanh chân bước vào nhà chính, vẫy vẫy tay ra hiệu cho bọn họ về phòng rồi đóng cửa. Ít giây sau, ánh đèn trên nhà vụt tắt. Cha con Phan gia đứng ngẩn ngơ ở sân một hồi rồi cũng trở về phòng – gian nhà duy nhất còn le lói ánh đèn trong Phạm gia. Nơi đó rất đơn sơ nhưng cũng rất ấm cúng.